Home » Posts tagged 'Xóm bựa'

Tag Archives: Xóm bựa

Xóm bựa : Sư phò thích phá giới và anh cường lé (Chap 5)

Xóm tôi có một ngôi cổ tự, trấn giữ ngôi cổ tự này là một ông sư nghe đâu pháp danh là Thích Minh Huy, thế nhưng cả xóm chả bao giờ gọi thầy là Thích Minh Huy cả mà gọi là sư phò Thích Phá Giới. Lý do người ta gọi thầy như vậy kể ra cũng khá buồn cười. Sư vốn nghiện game, lại còn nghiện nặng nhất là món Võ lâm truyền kỳ thì thầy càng mê tít. Thầy chơi game đặt tên nhân vật là Thích Phá Giới nên sau này xóm tôi gọi thầy bằng cái tên đó luôn. Sư vốn bựa, thành ra mỗi lần chơi game là lại phát sinh khối chuyện. Có lần đau bụng mà mải chơi game không dứt ra được, đến khi bí quá té chạy thì nhà vệ sinh của tiệm nét lại có người dùng. Tình thế nguy cấp sư đánh liều vạch hàng rào nhà sát bên quán net để xả xú pắp. Xong xuôi thì sư phát hiện là không mang giấy để chùi, mà tính sư lại vốn sạch sẽ không chùi bậy bạ được, thế là sư liền quay mông ra trước gió hong cho khô để bóc đi. Đại sự sắp xong xuôi thì bị chủ nhà tóm được, cơ mà lúc ấy sư cũng kịp kéo quần lên rồi. Thế là sư gân cổ cải lại “Cứt thằng nào ỉa chứ phải tôi đéo đâu”. Thấy sư cãi bướng ông kia kéo thầy xềnh xệch tới tận vật chứng “Ở đây chỉ có mình ông với tôi, ông đéo ỉa lại chẳng nhẽ tôi ỉa”. Nhìn bãi cứt to như voi ỉa, thối long trời lở đất, sư chắp tay chép miệng “Mô Phật, cứt nhà chùa ỉa không có thối”.

Đọc Tiếp…

Xóm bựa : Bác Hải ( Chap 4 )

Bác Hải là một cao niên trong xóm tôi, năm nay tuổi cũng lục tuần cơ mà bác vẫn ăn khoẻ và địt cũng khoẻ. Bác là sĩ quan quân đội về hưu, cấp bậc gì thì đéo biết nhưng mỗi lần sang chơi nhà bác là y như rằng bác lại lôi ra một thứ gì đó rồi tấm tắc bảo “Đẹp chửa, của chị Ngân mới biếu đấy”. Nhỡ mồm ra mà hỏi Ngân nào thì y như rằng bác nhăn mặt bảo “Thì chị Ngân chủ tịch Quốc hội chứ còn Ngân nào”. Hoặc có khi thấy bọn tôi đang ngồi bắn thuốc lào ở quán nước đầu ngõ thì bác xách chậu phong lan ra cười hề hề bảo “Đẹp không? Thằng Phúc mới cho đệ mang sang đấy”. Tuyệt nhiên lúc ấy cả đám bọn tôi đéo ai dám hỏi là Phúc nào. Bác Hải có một quả điếu cày chạm hình “Song Long tranh châu” rất đẹp, tuy nhiên thanh niên xóm tôi đéo ai dám sờ vào, nguyên nhân là bởi trên ống điếu có khắc dòng chữ nhuyêch nhoặc “Đồng chí Đại tướng Tô Lâm kính biếu”.

Sinh thời, thứ mà bác quan tâm nhất là làm sao có được đứa con trai. Tuy nhiên, đứa đầu tiên lại là con gái, ừ thì thôi kệ gái trước trai sau, bác đặt tên là Như Hương. Đến đứa thứ hai cũng là nữ, bác hơi buồn nhưng thôi cũng kệ bác đặt tên Như Hoa. Cuối cùng bác chơi lớn chấp nhận kỉ luật sinh con thứ ba để kiếm thằng con trai. Tuy nhiên, lần thứ ba của bác cũng là gái nốt. Điên tiết bác đặt luôn là Như Cứt, hậu quả là sau này bác lại phải lóc cóc lên phường xin đổi tên khai sinh thành Như Cúc vì Như Cứt đéo chịu đi học bởi bị bạn trêu.

Đọc Tiếp…

Xóm bựa : Anh Tú và môn võ đ*t ( Chap 3 )

Thanh niên xóm tôi toàn bọn nghiện, à làng tôi hễ nghiện thì bán đồ nhà, bán hết thì đi ăn cắp, hễ đi làm tử tế thì sẽ bị dân chê cười rằng “Địt mẹ thằng này điên, nghiện phải đi ăn cắp chứ, làm cái đéo gì cho lại? “. Tuy nhiên anh Tú lại nằm ngoài quy luật đó thành ra các cụ cao niên xem anh là thành phần ưu tú, là thế hệ trẻ cốt cán của xóm. Nghề chính của anh là lái xe cải tiến hay còn gọi là xe thương binh. Anh bảo ngày xưa anh tham gia chiến dịch biên giới đánh cho tụi Tàu chạy vãi cả cứt non. Nhưng bọn tôi thừa biết là anh chém gió vì anh có đi lính ngày đéo nào đâu, nhà anh chạy chọt cho anh có cái thẻ thương binh để chạy xe kiếm cơm. Đó là nghề chính, còn nghề phụ của anh là “cò tù”. Nghĩa là canh mẹ có ông nghiện nào vừa tiêm xong đang phê nằm trợn mắt thì anh bế lên phường lãnh thưởng. Có ông buổi sáng vẫn còn phê nằm giật đùng đùng cạnh bãi rác mà tới trưa tỉnh lại đã thấy mình ở trong trung tâm cai nghiện, mồm chửi ỏm tỏi “Địt mẹ thằng Tú”. Thành thử xóm tôi toàn nghiện nhưng đéo có ông nào dám tiêm ở xóm vì sợ bị anh Tú lén bế lên xe chở đi mất.

Đọc Tiếp…

Xóm bựa : Anh Kiệt ( Chap 2 )

Anh Kiệt là hàng xóm của anh Dương, cũng là thành phần ưu tú của xóm tôi và trình thì cao hơn anh Dương một bậc, nghĩa là ngoài chắn cạ, xóc dĩa, lô đề, tổ tôm thì anh còn nghiện, nghiện lòi pha. Vì vậy sở trường của anh là đi chà đồ nhà khác mỗi khi lên cơn đói thuốc. Tuy nhiên, anh chỉ chà đồ ở xóm khác chứ tuyệt đối không bao giờ chà của bà con cùng xóm. Bởi thế nên mọi người trong xóm tôi đề cao nhân cách của anh lắm, vẫn thường mang anh ra làm tấm gương để răn dạy con em mình. Có hôm đói thuốc lại gặp anh Dương đói đề, thế là anh Kiệt rủ anh Dương ra bờ hồ ăn xin. Lần đó, anh Kiệt giả mù thổi tiêu, có cái hòm to đề “A di đà phật”, bà con thả tiền vào, tiếng tiêu của anh như lồn, cơ mà hợp nhĩ nên anh kiếm cũng được kha khá. Cách đó 1 đoạn, anh Dương ôm một cái đàn, ghi ta đéo phải ghita, đàn nguyệt đéo phải đàn nguyệt, thùng nó tròn tròn, mình thì ốm đéo biết đàn gì, cơ mà nhận định anh chơi đến giới hạn của sự hãm loz nên ngồi nửa ngày chả đc xu nào… Bọn tôi bàn có dịp sẽ viết bản nhạc đặt là “Tiếu ngạo bờ hồ” cho hai anh tiêu – cầm song tấu để bà con chạy vãi hết cứt ra 1 thể. Chị Hiền, vợ anh Kiệt thì cả ngày lo chạy chợ, thành thử công việc ở nhà đổ hết lên anh. Có dạo, nhìn hoá đơn tiền điện lên tới tiền triệu, anh Kiệt liền nghĩ ra cách câu trộm điện về xài, còn tiền điện anh vẫn sẽ tính với chị Hiền. Nghĩ là làm, ngay sáng sớm hôm đó, anh vác thang leo lên cột điện. Đang đấu nối thì không biết thế đéo nào anh lại bật ngửa rớt mẹ xuống đất. Té ra anh quên sụp cầu dao tổng nên bị điện giật, mà lại là điện cao thế, tuy vậy, đéo hiểu sao anh không đi luôn mà chỉ sùi bọt mép, nằm giật giật, giật giật. Mọi người thấy anh Kiệt như thế thì cũng chả mấy ai quan tâm bởi “Chắc là nó phê thuốc ấy mà, lát nó tỉnh”. Nằm đến trưa thì anh tỉnh thật liền bò vô quán nước đầu ngõ bắn phát thuốc lào cho hoàn hồn. Nghe anh kể, bọn tôi mới biết là đéo phải anh phê thuốc mà bị điện giật. Tuy nhiên anh vẫn lạc quan bảo “Nhờ có điện giật mà qua cơn vã thuốc, thế là hôm nay tiết kiệm được một cử. May vãi loz”.

Đọc Tiếp…

Xóm bựa : Anh Dương ( Chap 1)

Anh Dương là một thanh niên điển hình của xóm tôi, nghĩa là từ đề đóm, tổ tôm cho đến chắn cạ, xóc dĩa không môn công phu phu nào là anh không thành thục. Anh Dương nhỏ thó, loắt choắt nhưng có chị vợ to gấp tư anh. Chị Lan – vợ anh Dương làm nghề mổ lợn, thành thử mỗi khi lệch pha nhau là chị lại vác phóng lơn dí anh chạy vãi cả cứt non. Thường thì anh sẽ rẽ đất chạy mất dạng và rồi canh lúc 12h đêm lúc chị ngủ say anh mới dám vác dái về. Tuy vây, mỗi bận bị dí chạy xong thì anh vẫn cố gắng giải thích với chúng tôi “Tính anh nó lắng, chứ tầm con Lan, anh vả phát chết. Chẳng qua tính anh nó lắng”. Bọn tôi bơm đểu “Lắng là chuẩn anh ạ. Mẹ mụ Lan to như con Tịnh, đéo lắng thì lại chả vào hồi sức cấp cứu”.

À nói qua về cân nặng của anh Dương, anh vốn nhỏ thó nên bọn tôi ước chừng anh chỉ tầm 40 kí. Thế nhưng anh đéo chịu, anh quả quyết nếu chưa trừ bì cân hơi thì cũng được 42 cân. Thế là có dao cả xóm tôi bắt anh nhịn ỉa 1 tuần lễ, sau đó đem anh ra cân thì vừa người vừa cưt cả thảy là 41 cân 6 lạng. Nói thế để biết cân nặng của anh Dương là điều gì đó huyết sức huyền bí và phưc tạp, thừa hay thiếu chút đỉnh anh đều không ưng.

Đọc Tiếp…

Quảng Cáo

doc truyen cuoi

doc truyen cuoi

doc truyen cuoi

QC TextLink 30.000đ/tháng
LH: 0902.662.420  

Liên Kết Bạn Bè

Quảng Cáo