Home » Truyện cười chế
Category Archives: Truyện cười chế
Sự tích 4.0 : Sự tích cây khế version giải bóng đá Euro
Ngày xửa ngày xưa ở làng nọ có hai anh em rất yêu thương nhau. Hai anh em này rất mê cá độ bóng đá nên bao nhiêu gia sản đều phải bán sạch sẽ để chung độ. Cuối cùng hai anh em chỉ còn cây khế.
Mùa Euro lại về, người em vì quá mê đội tuyển Đức nên vay tiền giang hồ đi cá độ. Rốt cuộc Đức bị loại, người em không còn tiền trả nợ. Trong nhà cũng không còn mì gói để ăn, người em bèn đi hái khế ăn cho đỡ đói. Đang nhai khế từ đâu có con Quạ xuất hiện, nó cũng ăn khế. Người em khóc nức nở:
– Quạ ơi! Tao khổ lắm rồi! Nhà cửa bán hết theo kèo trên! Giờ còn mắc nợ đầy đầu! Mày không thương thì thôi còn ăn khế của tao nữa?
Bạch tuyết và bảy chú lùn phiên bản dịch covid
Ngày xửa ngày xưa có nàng Bạch Tuyết công chúa con nhà vua vô cùng xinh đẹp. Không may cho nàng, khi mới chào đời thì mẹ nàng bị dương tính với COVID-19 rồi qua đời.
Nhà vua ở một mình chịu không nổi nên bước đi thêm bước nữa. Vợ kế của vua được đôn dên lên làm Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu này rất yêu thương công chúa. Bà ta thương công chúa như con ruột của mình. Khi ấy dịch bệnh còn chưa có hết, bà rất lo cho nàng Bạch Tuyết, bà sợ nàng bị dương tính. Ngày nọ, bà soi gương nặn mụn trứng cá và hỏi gương thần:
– Gương kia ngự ở trên tường. Hỏi ai dính dịch dễ bằng nhường ta?
Đừng đùa với ma đầu Cô Vy
Ai cũng biết Ngũ Độc giáo do Cô Vy Ma Nữ làm giáo chủ đã tàn sát quần hùng hai giới hắc bạch trong suốt 2 năm qua. Các đại hội võ lâm kiểu như Hoa Sơn luận kiếm cũng đành phải tạm hoãn chờ đại ma đầu Cô Vy suy yếu. Thiên hạ nháo nhào lo sợ, ai nấy về nhà đóng cửa để tự bảo vệ cho chính mình.
Các đạo phái lớn như Thiếu Lâm, Võ Đang…cũng phải đóng cửa, treo bảng “miễn tiếp khách”. Cái Bang bang chúng đông đảo có đến hàng vạn cũng chịu khó kêu bọn đệ tử về nhà trốn dịch không cho bang chúng lang thang phố phường nhằm tránh dịch bệnh. Hàng quán cỡ như Túy Tiên Lầu cũng dán thông báo “Chỉ bán mang về”.
Lý đo Ngộ Không đại náo thiên đình !
Lúc bấy giờ Tôn Ngộ Không đã tầm sư học đạo thành tài. Con khỉ học được 72 phép thần thông biến hóa bèn quay về Hoa Quả Sơn. Bon khỉ con mừng rỡ chào đón Mỹ Hầu Vương về Thủy Liêm Động. Tưởng cuộc đời Ngộ Không và đám hầu tử, hầu tôn sẽ trải qua những ngày tháng yên bình. Nhưng ở đời “cây muốn lặng mà gió chẳng chịu dừng!”.
Dương Tiễn lúc ấy là đại gia ở chốn thiên đinh. Tiền nhiều để làm gì? Nghĩ thế Dương Tiễn bèn mua ngay một chú chó Pitbull với hàm răng nanh nhìn thôi cũng đã sợ. Dương Tiễn đặt tên cho con pet là Hạo Thiên Khuyển. Ngày ngày không có chuyện gì làm Dương Tiễn dẫn chó đi chơi nhằm khoe khoang sự ngầu lòi của mình.
Kiếm hiệp 4.0 : Dương Quá đi bái sư
Năm ấy Dương Quá ở Đào Hoa đảo, vợ chồng Quách Tĩnh bận chuyện thành Tương Dương đang bị quân Mông quấy rối. Bọn anh em họ Võ, Quách Phù thấy thế bèn ức hiếp, bắt nạt Dương Quá đủ trò. Quyết tâm tìm cho được vị ân sư để dạy dỗ mình, Dương Quá bèn bỏ đảo Đào Hoa rong ruổi giang hồ tìm thầy học nghệ.
Nghe đồn A Tử cô nương một thân võ học, lĩnh hội đầy đủ chân truyền của Tinh Túc lão quái, Dương Quá bèn tìm đến nơi. Tới cổng trường lớ ngớ, chưa biết hỏi ai thì một người chạy ra thông báo:
– A Tử cô nương bắt học trò uống nước giặt giẻ lau bảng, đã bị chưởng giáo đuổi ra khỏi trường!
Sự tích 4.0 : Cáo mượn oai hổ
Ở khu rừng nọ có một một con Cáo rất là láo. Nó thường lân la làm quen với ông Hùm. Ông Hùm là trùm cuối của khu rừng này. Cáo ta tìm mọi cách làm quen với ông Hùm. Khi thì biếu ông Hùm vài chai rượu ngoại, khi thì tặng cho ổng vài ký tổ yến.
Cáo còn tìm cách chụp hình seo-phì với ông Hùm. Có được hình ảnh chụp chung với ông trùm cuối, Cáo đem về dán đầy nhà đi đâu cũng khoe rằng mình rất thân với ông Hùm. Bọn ngơ ngác như con Nai, hay hiền lành như con Sóc đều xóc óc với con Cáo mà không làm gì được.
Lý do Dương Tiễn có tới 3 con mắt
Trên thiên đình các quan đều có phương tiện riêng để đi lại. Nếu ở dưới trần gian người ta đi bằng Audi, Mẹc…thì trên thượng giới người ta cưỡi voi, sư tử, tê giác húc và con bò cụng. Phong trào nuôi pet ở thế giới thần tiên phát triển rầm rộ. Ngoài mục đích nuôi pet làm phương tiện đi lại, con vật còn giúp các vị quan nhà trời giải tỏa stress.
Người trời rất yêu thích động vật và coi đó là người bạn. Ngọc Hoàng cũng không ngoại lệ, ngài nuôi một con chó tên là Hạo Thiên Khuyển. Ngài cưng nó như con, hàng ngày phải có người chăm sóc, tắm rửa cho Hạo Thiên Khuyển.
Lý do Ông Trời ở trên trời
Ngày xửa, ngày xưa khi ông Trời tạo ra loài người và vạn vật trên thế gian, do tánh ham vui nên ông Trời đã quyết định ở lại cùng con người. Thuở ấy con người còn hồn nhiên, vô tư không có tham sân si như bây giờ.
Tới khi con người tiến hóa bồn bộn thì mọi chuyện đã khác. Họ không còn muốn ăn lông ở lỗ, làm tổ trên cây nữa. Họ bắt đầu tham lam, muốn phải ở biệt phủ, đi xe Audi, ăn tôm hùm Alaska mỗi ngày. Muốn thì nhiều, nhưng con người lại không thích làm lụng cực nhọc để có những thứ ấy…
Tấm Cám phiên bản 4.0
Ngày xửa ngày xưa, có một người đàn ông mất vợ sớm, ông đi bước nữa. Lấy vợ hai chưa lâu thì ông đạp phải hột mít té chết. Ông để lại người con tên là Tấm, sống với người vợ hai.
Người vợ hai trước khi tái giá đã có một người con riêng tên là Cám. Người vợ hai hết lòng yêu thương Tấm vì bà là mẫu hình kinh điển của kiểu “bánh đúc có xương, lại rất yêu thương con chồng”. Bà dành hết tình cảm và ra sức nuôi dạy Tấm trở thành người sống có lý tưởng.
Bà thường sai Tấm đi tát cá để dạy Tấm biết cách kiếm thức ăn phòng khi bà ăn sầu riêng bị mắc nghẹn mà chết bất đắc kỳ tử. Để dạy Tấm tính kiên nhẫn, bà lại sai con riêng của mình là Cám ăn cắp cá của Tấm. Mục đích là bà muốn Tấm tát cá nhiều để lên cơ tay, phòng sau này đi thang máy gặp dê già, dê cụ, dê sửu nhi thì vả bọn nó không trượt phát nào.
Sự tích con gà đá độ và con vịt
Ngày xửa ngày xưa, lúc đó loài người còn rất ngoan hiền, chăm chỉ. Loài người còn chưa biết tới “tứ đổ tường” nên cuộc sống như chốn thiên đường. Lúc bấy giờ người, gà, vịt rất thân với nhau. Bộ ba có thể giao tiếp với nhau bằng ngôn ngữ con người.
Con người và vịt, gà sống chung mái nhà vui vẻ thoải mái cho đến khi loài người bắt đầu phát triển gen cờ bạc. Con người rủ rê con gà dấn thân vào con đường cờ bạc. Con gà từ đó hay đi trồng cựa tham gia giải tranh cúp “Gà kho xả ớt”.
Con gà bị máu cờ bạc thấm vào người nên hay xúi dại con người bằng cách gáy: “Ò..ó..o..o” (Nghĩa: ‘Mình thắng to… to’). Con người tin thật, bao tiền bạc của cải trong nhà đều đội nón ra đi.
Con gà càng chơi đá độ càng máu, tuy bị đối thủ đá cho sấp mặt nhưng sau khi dưỡng thương vẫn hăng máu đi theo con người ra sới gà.
Xóm bựa : Sư phò thích phá giới và anh cường lé (Chap 5)
Xóm tôi có một ngôi cổ tự, trấn giữ ngôi cổ tự này là một ông sư nghe đâu pháp danh là Thích Minh Huy, thế nhưng cả xóm chả bao giờ gọi thầy là Thích Minh Huy cả mà gọi là sư phò Thích Phá Giới. Lý do người ta gọi thầy như vậy kể ra cũng khá buồn cười. Sư vốn nghiện game, lại còn nghiện nặng nhất là món Võ lâm truyền kỳ thì thầy càng mê tít. Thầy chơi game đặt tên nhân vật là Thích Phá Giới nên sau này xóm tôi gọi thầy bằng cái tên đó luôn. Sư vốn bựa, thành ra mỗi lần chơi game là lại phát sinh khối chuyện. Có lần đau bụng mà mải chơi game không dứt ra được, đến khi bí quá té chạy thì nhà vệ sinh của tiệm nét lại có người dùng. Tình thế nguy cấp sư đánh liều vạch hàng rào nhà sát bên quán net để xả xú pắp. Xong xuôi thì sư phát hiện là không mang giấy để chùi, mà tính sư lại vốn sạch sẽ không chùi bậy bạ được, thế là sư liền quay mông ra trước gió hong cho khô để bóc đi. Đại sự sắp xong xuôi thì bị chủ nhà tóm được, cơ mà lúc ấy sư cũng kịp kéo quần lên rồi. Thế là sư gân cổ cải lại “Cứt thằng nào ỉa chứ phải tôi đéo đâu”. Thấy sư cãi bướng ông kia kéo thầy xềnh xệch tới tận vật chứng “Ở đây chỉ có mình ông với tôi, ông đéo ỉa lại chẳng nhẽ tôi ỉa”. Nhìn bãi cứt to như voi ỉa, thối long trời lở đất, sư chắp tay chép miệng “Mô Phật, cứt nhà chùa ỉa không có thối”.
Xóm bựa : Bác Hải ( Chap 4 )
Bác Hải là một cao niên trong xóm tôi, năm nay tuổi cũng lục tuần cơ mà bác vẫn ăn khoẻ và địt cũng khoẻ. Bác là sĩ quan quân đội về hưu, cấp bậc gì thì đéo biết nhưng mỗi lần sang chơi nhà bác là y như rằng bác lại lôi ra một thứ gì đó rồi tấm tắc bảo “Đẹp chửa, của chị Ngân mới biếu đấy”. Nhỡ mồm ra mà hỏi Ngân nào thì y như rằng bác nhăn mặt bảo “Thì chị Ngân chủ tịch Quốc hội chứ còn Ngân nào”. Hoặc có khi thấy bọn tôi đang ngồi bắn thuốc lào ở quán nước đầu ngõ thì bác xách chậu phong lan ra cười hề hề bảo “Đẹp không? Thằng Phúc mới cho đệ mang sang đấy”. Tuyệt nhiên lúc ấy cả đám bọn tôi đéo ai dám hỏi là Phúc nào. Bác Hải có một quả điếu cày chạm hình “Song Long tranh châu” rất đẹp, tuy nhiên thanh niên xóm tôi đéo ai dám sờ vào, nguyên nhân là bởi trên ống điếu có khắc dòng chữ nhuyêch nhoặc “Đồng chí Đại tướng Tô Lâm kính biếu”.
Sinh thời, thứ mà bác quan tâm nhất là làm sao có được đứa con trai. Tuy nhiên, đứa đầu tiên lại là con gái, ừ thì thôi kệ gái trước trai sau, bác đặt tên là Như Hương. Đến đứa thứ hai cũng là nữ, bác hơi buồn nhưng thôi cũng kệ bác đặt tên Như Hoa. Cuối cùng bác chơi lớn chấp nhận kỉ luật sinh con thứ ba để kiếm thằng con trai. Tuy nhiên, lần thứ ba của bác cũng là gái nốt. Điên tiết bác đặt luôn là Như Cứt, hậu quả là sau này bác lại phải lóc cóc lên phường xin đổi tên khai sinh thành Như Cúc vì Như Cứt đéo chịu đi học bởi bị bạn trêu.
Xóm bựa : Anh Tú và môn võ đ*t ( Chap 3 )
Thanh niên xóm tôi toàn bọn nghiện, à làng tôi hễ nghiện thì bán đồ nhà, bán hết thì đi ăn cắp, hễ đi làm tử tế thì sẽ bị dân chê cười rằng “Địt mẹ thằng này điên, nghiện phải đi ăn cắp chứ, làm cái đéo gì cho lại? “. Tuy nhiên anh Tú lại nằm ngoài quy luật đó thành ra các cụ cao niên xem anh là thành phần ưu tú, là thế hệ trẻ cốt cán của xóm. Nghề chính của anh là lái xe cải tiến hay còn gọi là xe thương binh. Anh bảo ngày xưa anh tham gia chiến dịch biên giới đánh cho tụi Tàu chạy vãi cả cứt non. Nhưng bọn tôi thừa biết là anh chém gió vì anh có đi lính ngày đéo nào đâu, nhà anh chạy chọt cho anh có cái thẻ thương binh để chạy xe kiếm cơm. Đó là nghề chính, còn nghề phụ của anh là “cò tù”. Nghĩa là canh mẹ có ông nghiện nào vừa tiêm xong đang phê nằm trợn mắt thì anh bế lên phường lãnh thưởng. Có ông buổi sáng vẫn còn phê nằm giật đùng đùng cạnh bãi rác mà tới trưa tỉnh lại đã thấy mình ở trong trung tâm cai nghiện, mồm chửi ỏm tỏi “Địt mẹ thằng Tú”. Thành thử xóm tôi toàn nghiện nhưng đéo có ông nào dám tiêm ở xóm vì sợ bị anh Tú lén bế lên xe chở đi mất.
Xóm bựa : Anh Kiệt ( Chap 2 )
Anh Kiệt là hàng xóm của anh Dương, cũng là thành phần ưu tú của xóm tôi và trình thì cao hơn anh Dương một bậc, nghĩa là ngoài chắn cạ, xóc dĩa, lô đề, tổ tôm thì anh còn nghiện, nghiện lòi pha. Vì vậy sở trường của anh là đi chà đồ nhà khác mỗi khi lên cơn đói thuốc. Tuy nhiên, anh chỉ chà đồ ở xóm khác chứ tuyệt đối không bao giờ chà của bà con cùng xóm. Bởi thế nên mọi người trong xóm tôi đề cao nhân cách của anh lắm, vẫn thường mang anh ra làm tấm gương để răn dạy con em mình. Có hôm đói thuốc lại gặp anh Dương đói đề, thế là anh Kiệt rủ anh Dương ra bờ hồ ăn xin. Lần đó, anh Kiệt giả mù thổi tiêu, có cái hòm to đề “A di đà phật”, bà con thả tiền vào, tiếng tiêu của anh như lồn, cơ mà hợp nhĩ nên anh kiếm cũng được kha khá. Cách đó 1 đoạn, anh Dương ôm một cái đàn, ghi ta đéo phải ghita, đàn nguyệt đéo phải đàn nguyệt, thùng nó tròn tròn, mình thì ốm đéo biết đàn gì, cơ mà nhận định anh chơi đến giới hạn của sự hãm loz nên ngồi nửa ngày chả đc xu nào… Bọn tôi bàn có dịp sẽ viết bản nhạc đặt là “Tiếu ngạo bờ hồ” cho hai anh tiêu – cầm song tấu để bà con chạy vãi hết cứt ra 1 thể. Chị Hiền, vợ anh Kiệt thì cả ngày lo chạy chợ, thành thử công việc ở nhà đổ hết lên anh. Có dạo, nhìn hoá đơn tiền điện lên tới tiền triệu, anh Kiệt liền nghĩ ra cách câu trộm điện về xài, còn tiền điện anh vẫn sẽ tính với chị Hiền. Nghĩ là làm, ngay sáng sớm hôm đó, anh vác thang leo lên cột điện. Đang đấu nối thì không biết thế đéo nào anh lại bật ngửa rớt mẹ xuống đất. Té ra anh quên sụp cầu dao tổng nên bị điện giật, mà lại là điện cao thế, tuy vậy, đéo hiểu sao anh không đi luôn mà chỉ sùi bọt mép, nằm giật giật, giật giật. Mọi người thấy anh Kiệt như thế thì cũng chả mấy ai quan tâm bởi “Chắc là nó phê thuốc ấy mà, lát nó tỉnh”. Nằm đến trưa thì anh tỉnh thật liền bò vô quán nước đầu ngõ bắn phát thuốc lào cho hoàn hồn. Nghe anh kể, bọn tôi mới biết là đéo phải anh phê thuốc mà bị điện giật. Tuy nhiên anh vẫn lạc quan bảo “Nhờ có điện giật mà qua cơn vã thuốc, thế là hôm nay tiết kiệm được một cử. May vãi loz”.
Xóm bựa : Anh Dương ( Chap 1)
Anh Dương là một thanh niên điển hình của xóm tôi, nghĩa là từ đề đóm, tổ tôm cho đến chắn cạ, xóc dĩa không môn công phu phu nào là anh không thành thục. Anh Dương nhỏ thó, loắt choắt nhưng có chị vợ to gấp tư anh. Chị Lan – vợ anh Dương làm nghề mổ lợn, thành thử mỗi khi lệch pha nhau là chị lại vác phóng lơn dí anh chạy vãi cả cứt non. Thường thì anh sẽ rẽ đất chạy mất dạng và rồi canh lúc 12h đêm lúc chị ngủ say anh mới dám vác dái về. Tuy vây, mỗi bận bị dí chạy xong thì anh vẫn cố gắng giải thích với chúng tôi “Tính anh nó lắng, chứ tầm con Lan, anh vả phát chết. Chẳng qua tính anh nó lắng”. Bọn tôi bơm đểu “Lắng là chuẩn anh ạ. Mẹ mụ Lan to như con Tịnh, đéo lắng thì lại chả vào hồi sức cấp cứu”.
À nói qua về cân nặng của anh Dương, anh vốn nhỏ thó nên bọn tôi ước chừng anh chỉ tầm 40 kí. Thế nhưng anh đéo chịu, anh quả quyết nếu chưa trừ bì cân hơi thì cũng được 42 cân. Thế là có dao cả xóm tôi bắt anh nhịn ỉa 1 tuần lễ, sau đó đem anh ra cân thì vừa người vừa cưt cả thảy là 41 cân 6 lạng. Nói thế để biết cân nặng của anh Dương là điều gì đó huyết sức huyền bí và phưc tạp, thừa hay thiếu chút đỉnh anh đều không ưng.