Hai vợ chồng già, rất giàu có, nhưng cũng nổi tiếng là keo kiệt. Một hôm họ muốn mướn người đánh xe ngựa đưa họ tới một căn nhà để nghỉ mát, nhưng không có phu xe nào chịu nhận lời. Lý do là ông bà này không muốn trả giá cả tương xứng, vì đường đi tới nhà nghỉ mát tuy không xa, nhưng rất xấu, quanh co và lồi lõm không thể đánh xe đi nhanh hoặc êm ả.
Cuối cùng, họ tìm đến một bác phu xe, nổi tiếng là hay nhận những chuyến đi khó khăn hiểm trở, hy vọng bác sẽ nhận lời đưa họ đi với giá cả thật thấp.
Sau khi nghe ông bà keo kiệt giải thích, bác phu xe ưa mạo hiểm gật gù nói:
– Cũng được, tôi có thể làm việc này theo cái giá rất thấp của ông bà, nhưng tôi sẽ phải đánh xe cho thật nhanh để kịp về đánh xe cho khách hàng bình thường mỗi ngày. Cho nên ông bà phải ráng ngồi yên không được la lối, và hễ tôi nghe thấy tiếng kêu la của ông bà là tôi sẽ phải đánh xe chậm lại và lấy thù lao khoảng 3 lần giá ông bà đã định.
Hai ông bà mừng rỡ, hứa là sẽ không nói một tiếng suốt hành trình. Họ lập tức khởi hành. Bác phu xe quả nhiên thật tài giỏi, đánh xe ngựa chạy như bay trên con đường lồi lõm và quẹo trái quẹo phải thật nhanh, xe ngựa lúc dằn tung lên cao lúc lạng nghiêng lạng ngửa gần muốn lật. Nhưng ông bà keo kiệt hết sức can trường, không hề phát ra một tiếng than vãn suốt đường đi.
Tới nơi, bác phu xe, nhìn cụ ông mặt tái xanh, bước xuống xe, trao tiền cho mình, không nhịn được, thốt ra lời khen:
– Tôi thật phục hai ông bà, đường đi hiểm nghèo như vậy mà không ai phát ra một tiếng kêu, tiếng động. Nếu là người khác cầm cương ngựa, chắc tôi cũng đã phải la hét nhiều lần.
Cụ ông hổn hển thú thật:
– Cũng không tài giỏi gì đâu. Lúc nãy tôi cũng suýt la to, khi bà vợ tôi bị văng ra khỏi xe tại khúc quẹo dọc đường.